III. Những ngày đáng quên
Về Hải Phòng ko còn bán được như trước nhưng cũng đủ chi tiêu và hàng tháng gửi tiền cho em trai ăn học. Cho đến 1 ngày tháng 6/2017, mẹ em gọi điện báo bố em khám ở viện đa khoa quốc tế Hải Phòng có nghi ngờ bị K phổi, hôm sau em đưa bố lên viện phổi trung ương khám lại, sau khi làm sinh thiết và chụp xạ hình toàn thân thì kết quả đã cuối giai đoạn 3 đầu giai đoạn 4, đã di căn vào xương. Hôm em về Hải Phòng làm thủ tục bảo hiểm để bố em nhập viện, em chọn ngồi hàng ghế gần cuối trên xe khách và khóc rất nhiều, đã lâu rồi, từ khi còn bé đến lúc đó em mới lại khóc, vì người cha của mình. Sau 2 năm điều trị, ông ra đi. Ngày làm thủ tục xuất viện, bác sĩ điều trị có nói phát hiện cuối giai đoạn 3 mà kéo dài được 2 năm đã là tốt. Nhưng em biết, em đã có thể làm tốt hơn, kéo dài cho ông thêm được nữa và giúp ông đỡ đau đớn hơn nhiều nếu ko quá tin vào bác sĩ điều trị đó, nếu em chuyển viện cho ông điều trị xương sớm hơn (bác nào có người thân bị ung thư phổi cần lời khuyên có thể inbox em nhé, cũng đừng nên tin nhiều vào những thuốc lá này thầy lang nọ, em đã thử rất nhiều với hy vọng còn nước còn tát rồi).
Điều day dứt nhất trong em đó là hè năm 2019, em có đưa ông qua viện quân y 103 để điều trị di căn xương, khi đó em có nói với ông là xong đợt điều trị đỡ đau em sẽ đưa cả nhà đi Đà Nẵng du lịch, gia đình em chưa từng đi chơi chung xa như vậy lần nào, và ông rất hào hứng. Nhưng rồi đột nhiên trong quá trình điều trị xương, ông xuất hiện tình trạng thỉnh thoảng méo miệng, đầu óc ko còn nhớ được những sự việc mới xảy ra. Em đưa ông đi chụp cắt lớp não, khi ấy vẫn hy vọng chỉ là tai biến nhẹ sẽ điều trị được. Nhưng kết quả là căn bệnh quái ác đã di căn lên não. Và mong muốn cả nhà đi du lịch chung sẽ chẳng bao giờ có thể thực hiện nổi nữa. Em để ông xạ trị não vài lần nhưng không thấy có chút khả quan lên mà chỉ thấy ông mệt thêm, nên quyết định xin xuất viện về nhà để những ngày cuối ông được ở bên người thân. Khi về nhà ông đã ko còn tỉnh táo, mọi thứ ông nói đều lộn xộn vì khối u ngày càng to chèn não rồi. Một hôm đang nằm trên giường ông có gọi em lại và nói chuẩn bị thu xếp hành lý cả nhà mình đi du lịch, em có hỏi lại ông “đi đâu vậy bố”, ông nói “đi Đà Nẵng chứ đi đâu nữa” - đó là những lời nói mê của ông nhưng lại là nỗi day dứt cả đời này em không thể nguôi ngoai.
Ông ra đi một ngày mùa thu cuối tháng 9.
Con xin lỗi vì đã nói dối cha
Rằng ung thư, giờ người ta chữa được
Cha đừng quên giờ nghỉ ngơi, uống thuốc
Bệnh tiêu tan, như nó chẳng thuộc về
Con biết rằng cha rất muốn về quê
Cả những khi cha nửa mê nửa tỉnh
Để lại nhìn gốc đa già cổ kính
Ngả bóng chiều, nắng đủng đỉnh trôi qua
Để trở về bên mái tóc mẹ già
Nhuốm gió sương, đã thành ra bạc trắng
Cả cuộc đời cha gồng mình thầm lặng
Chẳng quản ngại dẫu cay đắng gian nan
Chưa một lần con thấy tiếng cha than
Dẫu căn bệnh tận tim gan tàn phá
Cha ngại rằng con thêm phần vất vả
Đớn đau kia, cha nhận cả riêng mình
Rồi một mai, cha phải xa gia đình
Rời tổ ấm cả đời mình gồng gánh
Chân đã yếu, đôi tay dần giá lạnh
Gió thu về, con thành kẻ mồ côi
Đừng vấn vương, hãy thanh thản cha ơi
Thân trần thế, sẽ về nơi bụi cát
Tâm trong sáng, nương về cùng cánh hạc
Hình bóng cha, mãi khắc tạc trong con.
(Năm ngoái em có đưa mẹ và em trai đi du lịch, mang theo cả đôi giày và chiếc áo sơ mi hồi còn sống ông hay mặc, em tin ông vẫn luôn đi theo mẹ con em, chỉ là không thể nhìn thấy)
IV. Làm lại với 2 bàn tay trắng.
2 năm trời cùng ông chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo và đầu tư vào làn sóng coin năm 2017-2018, em cũng ko còn gì trong tay. Cuối 2019 khi chuyện gia đình đã thu xếp xong, em bắt tay chung với 1 người chị và 1 người em làm thương mại điện tử, đầu tiên ở thị trường VN, có chút vốn sang năm 2020 em kéo cả team qua mảng POD thị trường nước ngoài. Có vẻ được bố em phù hộ, mọi thứ khá suôn sẻ. Năm 2020 khi dịch bệnh bùng phát, nhiều người việc làm cũng khó kiếm thì thật may mắn khi team em vẫn bán tốt. Năm ngoái là 1 năm đáng nhớ với em khi bắt đầu lại từ 2 bàn tay trắng nhưng đã làm được 3 việc lớn: mua nhà, mua oto, lấy vợ trong 1 năm.
Bây giờ team cũng đã ổn định, mọi thứ cũng vào guồng. Em muốn khuyên bác nào làm MMO, nhất là mảng áo thun này nên đi theo team, solo rất cực và nhanh nản. Hồi xưa làm solo em toàn làm đêm ngủ ngày, sức khoẻ đi xuống, giờ làm team ổn định giờ giấc và cũng ko phải 1 mình kiêm nhiều việc nữa nên thư thái hơn.
Nhận xét lại 7 năm trời làm MMO có những cái được và mất:
Được:
Nếu có ai muốn được chia sẻ bất cứ vấn đề gì từ kinh nghiệm thất bại của em hoặc về căn bệnh ung thư hoặc về mảng áo thun này, cứ inbox em, biết gì em sẽ chia sẻ cho mọi người.
P/s: thực sự em ko khuyên ai bước chân vào con đường của mình cả, ko phải vì giấu nghề hay sợ nát, mà là 7 năm trong nghề em chứng kiến người đủ kiên trì để thành công thì ít mà người nản giữa chừng rồi bỏ cuộc thì nhiều, mất tiền bạc, thời gian và cơ hội cho những việc khác. Nên nếu bác nào có hứng thú hãy suy nghĩ kĩ và nếu nghiêm túc thì inbox em sẽ chia sẻ những gì em biết.
Về Hải Phòng ko còn bán được như trước nhưng cũng đủ chi tiêu và hàng tháng gửi tiền cho em trai ăn học. Cho đến 1 ngày tháng 6/2017, mẹ em gọi điện báo bố em khám ở viện đa khoa quốc tế Hải Phòng có nghi ngờ bị K phổi, hôm sau em đưa bố lên viện phổi trung ương khám lại, sau khi làm sinh thiết và chụp xạ hình toàn thân thì kết quả đã cuối giai đoạn 3 đầu giai đoạn 4, đã di căn vào xương. Hôm em về Hải Phòng làm thủ tục bảo hiểm để bố em nhập viện, em chọn ngồi hàng ghế gần cuối trên xe khách và khóc rất nhiều, đã lâu rồi, từ khi còn bé đến lúc đó em mới lại khóc, vì người cha của mình. Sau 2 năm điều trị, ông ra đi. Ngày làm thủ tục xuất viện, bác sĩ điều trị có nói phát hiện cuối giai đoạn 3 mà kéo dài được 2 năm đã là tốt. Nhưng em biết, em đã có thể làm tốt hơn, kéo dài cho ông thêm được nữa và giúp ông đỡ đau đớn hơn nhiều nếu ko quá tin vào bác sĩ điều trị đó, nếu em chuyển viện cho ông điều trị xương sớm hơn (bác nào có người thân bị ung thư phổi cần lời khuyên có thể inbox em nhé, cũng đừng nên tin nhiều vào những thuốc lá này thầy lang nọ, em đã thử rất nhiều với hy vọng còn nước còn tát rồi).
Điều day dứt nhất trong em đó là hè năm 2019, em có đưa ông qua viện quân y 103 để điều trị di căn xương, khi đó em có nói với ông là xong đợt điều trị đỡ đau em sẽ đưa cả nhà đi Đà Nẵng du lịch, gia đình em chưa từng đi chơi chung xa như vậy lần nào, và ông rất hào hứng. Nhưng rồi đột nhiên trong quá trình điều trị xương, ông xuất hiện tình trạng thỉnh thoảng méo miệng, đầu óc ko còn nhớ được những sự việc mới xảy ra. Em đưa ông đi chụp cắt lớp não, khi ấy vẫn hy vọng chỉ là tai biến nhẹ sẽ điều trị được. Nhưng kết quả là căn bệnh quái ác đã di căn lên não. Và mong muốn cả nhà đi du lịch chung sẽ chẳng bao giờ có thể thực hiện nổi nữa. Em để ông xạ trị não vài lần nhưng không thấy có chút khả quan lên mà chỉ thấy ông mệt thêm, nên quyết định xin xuất viện về nhà để những ngày cuối ông được ở bên người thân. Khi về nhà ông đã ko còn tỉnh táo, mọi thứ ông nói đều lộn xộn vì khối u ngày càng to chèn não rồi. Một hôm đang nằm trên giường ông có gọi em lại và nói chuẩn bị thu xếp hành lý cả nhà mình đi du lịch, em có hỏi lại ông “đi đâu vậy bố”, ông nói “đi Đà Nẵng chứ đi đâu nữa” - đó là những lời nói mê của ông nhưng lại là nỗi day dứt cả đời này em không thể nguôi ngoai.
Ông ra đi một ngày mùa thu cuối tháng 9.
Con xin lỗi vì đã nói dối cha
Rằng ung thư, giờ người ta chữa được
Cha đừng quên giờ nghỉ ngơi, uống thuốc
Bệnh tiêu tan, như nó chẳng thuộc về
Con biết rằng cha rất muốn về quê
Cả những khi cha nửa mê nửa tỉnh
Để lại nhìn gốc đa già cổ kính
Ngả bóng chiều, nắng đủng đỉnh trôi qua
Để trở về bên mái tóc mẹ già
Nhuốm gió sương, đã thành ra bạc trắng
Cả cuộc đời cha gồng mình thầm lặng
Chẳng quản ngại dẫu cay đắng gian nan
Chưa một lần con thấy tiếng cha than
Dẫu căn bệnh tận tim gan tàn phá
Cha ngại rằng con thêm phần vất vả
Đớn đau kia, cha nhận cả riêng mình
Rồi một mai, cha phải xa gia đình
Rời tổ ấm cả đời mình gồng gánh
Chân đã yếu, đôi tay dần giá lạnh
Gió thu về, con thành kẻ mồ côi
Đừng vấn vương, hãy thanh thản cha ơi
Thân trần thế, sẽ về nơi bụi cát
Tâm trong sáng, nương về cùng cánh hạc
Hình bóng cha, mãi khắc tạc trong con.
(Năm ngoái em có đưa mẹ và em trai đi du lịch, mang theo cả đôi giày và chiếc áo sơ mi hồi còn sống ông hay mặc, em tin ông vẫn luôn đi theo mẹ con em, chỉ là không thể nhìn thấy)
IV. Làm lại với 2 bàn tay trắng.
2 năm trời cùng ông chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo và đầu tư vào làn sóng coin năm 2017-2018, em cũng ko còn gì trong tay. Cuối 2019 khi chuyện gia đình đã thu xếp xong, em bắt tay chung với 1 người chị và 1 người em làm thương mại điện tử, đầu tiên ở thị trường VN, có chút vốn sang năm 2020 em kéo cả team qua mảng POD thị trường nước ngoài. Có vẻ được bố em phù hộ, mọi thứ khá suôn sẻ. Năm 2020 khi dịch bệnh bùng phát, nhiều người việc làm cũng khó kiếm thì thật may mắn khi team em vẫn bán tốt. Năm ngoái là 1 năm đáng nhớ với em khi bắt đầu lại từ 2 bàn tay trắng nhưng đã làm được 3 việc lớn: mua nhà, mua oto, lấy vợ trong 1 năm.
Bây giờ team cũng đã ổn định, mọi thứ cũng vào guồng. Em muốn khuyên bác nào làm MMO, nhất là mảng áo thun này nên đi theo team, solo rất cực và nhanh nản. Hồi xưa làm solo em toàn làm đêm ngủ ngày, sức khoẻ đi xuống, giờ làm team ổn định giờ giấc và cũng ko phải 1 mình kiêm nhiều việc nữa nên thư thái hơn.
Nhận xét lại 7 năm trời làm MMO có những cái được và mất:
Được:
- tiền bạc, tài sản mà đi làm thuê chắc còn lâu lắm em mới kiếm nổi
- thời gian mình tự chủ, có thể tự thu xếp khi gia đình có việc
- mối quan hệ với các ae MMO khác, có những người chưa gặp bao giờ nhưng lúc cần vẫn sẵn sàng chuyển trước cho mượn vài chục triệu chỉ dựa trên uy tín và những gì ae đã chia sẻ kiến thức cho nhau
- thư thả. Tất nhiên nếu làm thuê xong về nhà thì đầu óc sẽ thoải mái hơn, còn đây mình tự làm cho mình nên sẽ ít thấy thư thả hơn, nếu ko điều hòa tốt thời gian làm việc thì suốt ngày ngồi trong 4 bức tường sẽ dễ bị stress - trầm cảm
- cơ hội khác. Tất nhiên nếu làm MMO gặp may mắn thì tiền kiếm rất nhanh, nhưng nếu giả sử ko có may mắn, hoặc nỗ lực chưa đủ, hoặc chỉ đơn giản bạn ko phù hợp thì đã bỏ lỡ thời gian và những cơ hội tốt khác.
Nếu có ai muốn được chia sẻ bất cứ vấn đề gì từ kinh nghiệm thất bại của em hoặc về căn bệnh ung thư hoặc về mảng áo thun này, cứ inbox em, biết gì em sẽ chia sẻ cho mọi người.
P/s: thực sự em ko khuyên ai bước chân vào con đường của mình cả, ko phải vì giấu nghề hay sợ nát, mà là 7 năm trong nghề em chứng kiến người đủ kiên trì để thành công thì ít mà người nản giữa chừng rồi bỏ cuộc thì nhiều, mất tiền bạc, thời gian và cơ hội cho những việc khác. Nên nếu bác nào có hứng thú hãy suy nghĩ kĩ và nếu nghiêm túc thì inbox em sẽ chia sẻ những gì em biết.